Đã đi lang thang ngoài đường, chắc chắn ông nào cũng bị rơi vào cảnh này không dưới một lần…
Ở Việt Nam thì còn đỡ, mắt trước mắt sau, thấy vắng người là chui vào bụi rậm, gốc cây, góc tường khuân khuất một tý, thản nhiên trút bầu tâm sự là xong, đơn giản và gọn nhẹ…
Nhưng đi lang thang trên đường phố nước ngoài thì không thể thế được…, nói chung đây đúng là nỗi khổ không của riêng ai…, dù công nhận rằng bên nước ngoài nhà vệ sinh công công WC nó khá nhiều và sạch sẽ, nhưng đôi lúc cũng bị rơi vào hoàn cảnh trên, chạy tìm chối chết…
Vụ này, K10 Cơ Điện chúng ta có anh T. L nổi tiếng với chuyến đi Trung Quốc vào tháng 11 năm 2009…, thôi để anh tự kể lại hoặc nhờ ông thù lâu nhớ dai Tiều phu bình tầu kể lại cho Pakon nghe mà cười …
Người ta ko tìm thấy đã đành , đằng này trông thấy mà còn đợi 15 phút thì coi như cũng bằng nhau, đúng là nỗi khổ không phải của riêng ai. Túm lại việt nam ta là sướng nhất , mọi lúc mọi nơi chúng ta có thể dốc bầu tâm sự đc. Câu chuyện này đã từng nếm chải ở trung quốc năm 2009. Bài học không thể quên.
Cái chính sách phạt người tè bậy ở ta bây giờ lại xếp xó rồi hay sao ấy nhẩy . Khổ cho mấy thầng bị phạt làm mẫu . Mấy ổng ngòi đồi chuyên đề ra những luật mà không nghĩ nỗi liệu đã đủ điều kiện để đề ra luật đó chưa ;
Đúng là kiểu đánh trống bỏ dùi của các quan nhớn…, những việc tưởng như là nhỏ như vậy, nhưng nó mang lại một hình ảnh đẹp cho thành phố, và không thiếu biện pháp để thực thi, chỉ có điều các ông nhớn thiếu ý chí quyết tâm và ý thức của người lãnh đạo vì tập thể, vì dân, vì thành phố mà thôi
Đã đi lang thang ngoài đường, chắc chắn ông nào cũng bị rơi vào cảnh này không dưới một lần…
Ở Việt Nam thì còn đỡ, mắt trước mắt sau, thấy vắng người là chui vào bụi rậm, gốc cây, góc tường khuân khuất một tý, thản nhiên trút bầu tâm sự là xong, đơn giản và gọn nhẹ…
Nhưng đi lang thang trên đường phố nước ngoài thì không thể thế được…, nói chung đây đúng là nỗi khổ không của riêng ai…, dù công nhận rằng bên nước ngoài nhà vệ sinh công công WC nó khá nhiều và sạch sẽ, nhưng đôi lúc cũng bị rơi vào hoàn cảnh trên, chạy tìm chối chết…
Vụ này, K10 Cơ Điện chúng ta có anh T. L nổi tiếng với chuyến đi Trung Quốc vào tháng 11 năm 2009…, thôi để anh tự kể lại hoặc nhờ ông thù lâu nhớ dai Tiều phu bình tầu kể lại cho Pakon nghe mà cười …
Người ta ko tìm thấy đã đành , đằng này trông thấy mà còn đợi 15 phút thì coi như cũng bằng nhau, đúng là nỗi khổ không phải của riêng ai. Túm lại việt nam ta là sướng nhất , mọi lúc mọi nơi chúng ta có thể dốc bầu tâm sự đc. Câu chuyện này đã từng nếm chải ở trung quốc năm 2009. Bài học không thể quên.
Kể lại chi tiết câu chuyện này đê, hay nhờ Tiều phu kể lại cho
Cái chính sách phạt người tè bậy ở ta bây giờ lại xếp xó rồi hay sao ấy nhẩy . Khổ cho mấy thầng bị phạt làm mẫu . Mấy ổng ngòi đồi chuyên đề ra những luật mà không nghĩ nỗi liệu đã đủ điều kiện để đề ra luật đó chưa ;
Đúng là kiểu đánh trống bỏ dùi của các quan nhớn…, những việc tưởng như là nhỏ như vậy, nhưng nó mang lại một hình ảnh đẹp cho thành phố, và không thiếu biện pháp để thực thi, chỉ có điều các ông nhớn thiếu ý chí quyết tâm và ý thức của người lãnh đạo vì tập thể, vì dân, vì thành phố mà thôi